Bố mẹ tôi thường nói về việc đến Mỹ từ Ni-giê-ri-a với một va-li treo đồ.
Tôi tưởng tượng rằng chiếc vali của họ chứa đầy hy vọng, ước mơ và kỳ vọng của họ, theo nhiều cách, tôi cảm thấy như tôi được trao chiếc vali này một cách ẩn dụ vào ngày tôi được sinh ra. Bây giờ nó sẽ là trọng trách để tôi mang theo và có ý nghĩa với tôi.
Nhưng khi tôi mở va-li đó ra, tôi nhận ra rằng quần áo không vừa vặn và có những cuốn sổ ghi đầy những kỳ vọng mà tôi sẽ không bao giờ đáp ứng được.
Mặc dù tôi có lòng tôn kính đối với món đồ vĩ đại này và những bàn tay đã truyền lại món tài sản này cho tôi, nhưng tôi không chắc chắn liệu mình có thể tiếp thu tất cả những gì có trong đó hay không.
Tôi nghĩ đây là tình huống khó xử của bất kỳ đứa trẻ nào trong một gia đình tràn đầy hy vọng và kỳ vọng, và đặc biệt đối với đứa trẻ nhập cư, đó thường là một trong những câu hỏi xác định sự tồn tại của chúng ta. Ý tưởng về một trọng trách mà bạn định mang theo, ngay cả khi bạn không chắc mình muốn mang nó… Tôi không thể nghĩ ra một nhiệm vụ tâm linh nào hơn thế này nữa.
Tất cả chúng ta đều biết rõ rằng có rất nhiều điều trong cái va-li đó ngoài một hy vọng hay một mơ ước đơn thuần. Thông thường, chúng ta nhận thấy rằng có những cảm xúc không được cố định, vết thương có thể ở chỗ này hay chỗ khác, đau buồn và niềm tin vững vàng vào điều đúng so với điều không đúng. Vì vậy, câu hỏi đặt ra cho đứa trẻ nhập cư và bất kỳ đứa trẻ nào khác, mà nó biết nó sẽ trở nên thế nào khi đến từ một gia đình có nhiều điều tồi tệ, là, Điều gì của tôi mà tôi có thể nắm giữ đây?
Để kiểm chứng điều này, tôi đã phải khám phá lại con người thật trong tôi qua hành trình hồi phục của mình, đặc biệt là với tư cách là con gái của những người nhập cư Ni-giê-ri-a. Hãy chú ý cách tôi nói “con gái”, có nghĩa là tôi phải đối mặt với một thực tế về giới tính nơi tôi rõ ràng là một phần của một chỉnh thể lớn. Vì vậy, những từ này – con gái và người nhập cư – ngụ ý rằng có một mối quan hệ tồn tại giữa nhiều bên với nhiều cách hiểu khác nhau.
Nếu điều này là không đủ để giải quyết vấn đề, khi chúng ta nghĩ đến Ni-giê-ri-a, một quốc gia đông dân nhất châu Phi, nơi đã sinh ra nhiều người cam kết sẽ làm cho cuộc sống của họ tốt hơn để phục vụ tầm nhìn xa hơn bản thân họ …, điều này cho tôi biết rằng tôi đến từ một nơi mà mọi người đã chọn để cung cấp năng lượng cho ngọn đèn bên trong của họ.
Giống như bất kỳ nơi nào, vùng đất đang chảy trong huyết quản của tôi cũng đã sinh ra những con người không thể nhận thức nỗi sợ hãi của họ và chọn (cố ý hay vô tình) nuôi con quỷ bên trong của họ.
Tất cả chúng ta, cho dù chúng ta đến từ đâu, và cho dù biết hay không biết gì về tổ tiên của mình, đều phải đối mặt với sự thật rằng lịch sử gia đình của chúng ta thường mang ánh sáng và cả bóng tối. Vì vậy, một cách tự nhiên, tôi phải thừa nhận rằng tất cả sự phức tạp này đã được để lại cho tôi. Đây là bước khởi đầu thực sự cho quá trình hồi phục của tôi, tôi hiểu rằng tôi đến từ những trải nghiệm tốt nhất và cả những điều tồi tệ nhất mà nhân loại mang lại.
Và đừng quên rằng chúng ta là những người nhập cư sống ở Hoa Kỳ, điều đó có nghĩa là chúng ta trước hết được coi là người Da đen. Vì vậy, cuộc sống của tôi – giống như nhiều người cùng địa vị với tôi – là một cuộc sống của nhiều cách hiểu hội tụ lại thành một.
Tôi luôn có những xung đột trong cuộc sống giữa con người mà tôi kỳ vọng và con người thật của tôi. Theo một cách nào đó, những kỳ vọng mà tôi phủ nhận đã đẩy tôi xuống những phần dễ bị tổn thương nhất, nơi tôi phải vật lộn với con người mà tôi muốn trở thành.
Trong một bài phản ánh trước đây, tôi đã viết về sự tổn thương và sự bóc trần khiến tôi bớt đi một kỳ vọng nào đó mà tôi mong đợi từ gia đình bởi nó liên quan đến tôn giáo.
“Khi vị Chúa mà bạn cho là yêu thương lại là một kẻ vũ phu hoặc tàn nhẫn rút lui khỏi những rung động sâu thẳm nhất của trái tim bạn, bạn có thể trở nên lạnh nhạt với cuộc sống. Tôi sẽ không bao giờ quên ngày cha tôi cầu nguyện về quần áo của tôi. Khi tôi mười lăm hay mười sáu tuổi, trải qua quá trình phát triển nhanh chóng và trải nghiệm trang điểm, áo khoe bụng và giày bánh mì. Một buổi chiều, cha tôi đứng với tư cách là người gia trưởng hùng cường, đọc kinh cầu nguyện cho mọi người trong gia đình. Cuối cùng, cha tiến đến tôi: ‘Ôi Chúa ơi, xin hãy lấy đi tinh thần buông thả, Itoro.’ … Tôi khao khát được gần gũi với cha mẹ và với nền văn hóa của mình, nhưng tôi cũng muốn một cuộc sống không bị phủ nhận và chuyên chế tôn giáo, nơi tôi có thể cảm thấy bình yên như chính bản thân mình”.
Căng thẳng tôn giáo là một trong nhiều lý do khiến tôi tưởng tượng ra một cuộc sống ngoài vượt trên kỳ vọng văn hóa, của một đứa con gái ngoan ở gần nhà.
Đó là điều lệ mà nhiều gia đình theo đuổi, mong rằng bạn sẽ vượt qua mọi tranh cãi, sự khác biệt và “làm cho nó có hiệu lực”. Đối với gia đình nhập cư, quy tắc đạo đức này thường rất quan trọng đối với sự tồn tại của chúng tôi. Nếu tất cả chúng ta không hỗ trợ lẫn nhau, ai sẽ hỗ trợ đây? Nhưng thực sự… ai sẽ làm điều đấy?
Nói tóm lại, có điều gì đó lớn hơn đang bị đe dọa tôi để tôi giữ gìn nó, và dường như tôi đang tập trung vào việc lựa chọn gia đình hoặc lựa chọn cơ hội để trở thành con người thật của mình.
Ý tưởng một đứa con gái ngoan sẽ ở gần nhà và không làm gián đoạn đơn vị gia đình là một kỳ vọng rất lớn phải mang theo mình, đặc biệt là vì tôi đã có nhu cầu tự lập ngay từ khi còn nhỏ. Mọi người sẽ ngồi trong phòng khách xem phim hoặc tụ tập cùng nhau, còn tôi thì ở trên lầu nhảy múa hoặc nghe nhạc.
Bạn có thể yêu thích nơi bạn xuất thân nhưng không muốn không phải tuân theo những kỳ vọng mà bạn phải thực hiện và đôi khi cần phải buông bỏ nó.
Và còn nhiều việc phải buông bỏ hơn nữa. Khi theo dõi giọng nói nhỏ nhẹ muốn độc lập, tôi bắt đầu xác định được mình là ai trong thời điểm hiện tại:
Một cô con gái sẽ gọi điện cho mẹ mỗi tuần một lần và thỉnh thoảng gửi hình ảnh cô đi du lịch nước ngoài. Một người cô con gái sẽ xây một ngôi nhà mới và nhận một “gia đình được chọn” trong khi cô ấy vẫn giữ gia đình mình sinh ra với đầy sự trân trọng. Đứa con gái sẽ kết hôn (hoặc không) khi thời điểm thích hợp đến với họ và không sớm hơn một phút nào… cũng tương tự khi có con. Và một đứa con gái vẫn chỉ là một trong nhiều đứa con gái của những người nhập cư Ni-giê-ri-a, có chăng là một đứa con gái sống theo tiêu chuẩn của chính mình. Amen.
Theo kinh nghiệm của riêng tôi, chúng tôi thường được chúc mừng vì khả năng chịu trách nhiệm nặng nề. Là phụ nữ da đen, chúng tôi thường được khen ngợi vì khả năng làm được điều này và còn chịu được nhiều hơn phần việc của chúng tôi.
Đối với tôi, khả năng quản lý các mối quan hệ không lành mạnh, mang theo kỳ vọng văn hóa và dấu hiệu của sức mạnh là đạt được ở mức độ cao, nghĩa là làm bất cứ điều gì khác biệt đều thể hiện sự yếu kém.
Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng sức mạnh thực sự của tôi được quyết định bởi con người thật của tôi, và luôn là chính tôi chứ không phải là nguyên mẫu nữ nhân anh hùng có thể làm được tất cả. Tôi luôn nghiêng về khía cạnh nhạy cảm và nhẹ nhàng hơn, và đối với tôi, đây là chính sức mạnh của tôi. Sức mạnh của tôi nằm ở khả năng dẹp tan gánh nặng và từ bỏ bất kỳ kỳ vọng nào làm ảnh hưởng đến cảm giác liêm chính của tôi.
Chúng ta sẽ đi đến đâu từ nơi này đây?
Câu trả lời cho câu hỏi làm thế nào ta có thể giải phóng bản thân có lẽ rất đơn giản (tức là chỉ cần buông bỏ), nhưng chúng ta biết rằng nhiệm vụ thực sự của việc buông bỏ lại là một việc khó khăn. Như một phụ nữ nhập cư mà tôi biết đã nói nhiều năm trước, “Tôi đã phải buông bỏ quá nhiều … một người có thể thay đổi bao nhiêu lần nữa?”. Phải từ bỏ rất nhiều thứ, đặc biệt là khi có quá nhiều hy vọng dồn nén vào đó.
Vì vậy, đây là ba câu hỏi suy ngẫm có thể giúp bạn buông bỏ:
Đặc tính của tôi mà tôi cần phải đón nhận, thử thách và giải phóng?
Tôi nghĩ rằng trước khi bạn có thể trở thành con người mà bạn muốn trở thành, điều quan trọng là phải biết bạn xuất phát từ đâu và bạn muốn lưu giữ những gì từ quá trình được dạy dỗ của mình.
Với tư cách là một phụ nữ Nigeria thế hệ thứ nhất, tôi muốn tôn vinh phần này trong câu chuyện của mình trong khi thực hiện những thay đổi cần thiết để mở rộng góc nhìn của tôi.
Với tư cách là một phụ nữ Ni-giê-ri-a đời đầu, tôi muốn tôn vinh phần này trong câu chuyện của tôi trong khi làm những thay đổi cần thiết để mở rộng góc nhìn của mình.
Tôi tin rằng câu hỏi này yêu cầu một người thực đã phát triển nhận thức về thói quen con người và biết xác định những câu chuyện bản ngã cần phải tiến tiếp tục.
Sau nhiều năm ngồi với chính mình, tôi nhận ra rằng mình đã nghiện sự lo lắng của mình. Là một cô gái trẻ, tôi luôn lo lắng rằng mình đã làm gì sai và khiến những người lớn nổi giận. Lo lắng về việc mọi chuyện không đủ tốt là một phần thiết yếu của tôi, điều này cần thiết đến mức tôi không chắc mình sẽ là ai trên cuộc đời này nếu không có nó. Nó đã định hình tôi trong suốt cuộc đời tôi, vì vậy cảm giác không thoải mái đó là trạng thái quen thuộc của tôi. Nhưng khi tiếp tục đối mặt với bản thân, tôi nhận ra rằng điều đó có thể là quen thuộc nhưng chắc chắn không phải tự nhiên mà có.
Tôi được giới thiệu cho một sự lựa chọn: Tôi muốn giữ hay bỏ cái này đi?
Hãy dành thời gian của bạn cho việc này và nếu bạn đang làm việc với một nhà trị liệu hoặc nhóm hỗ trợ, đây có thể là một câu hỏi hay để giải quyết trong quá trình của bạn. Tôi nghĩ đến câu nói của Eckhart Tolle trong cách tôi tiếp cận câu hỏi này.
“Về bản chất, bạn không thua kém cũng không vượt trội so với bất kỳ ai. Lòng tự trọng thực sự và sự khiêm tốn thực sự nảy sinh từ nhận thức đó”. Vì vậy, câu hỏi này là một công cụ hỗ trợ bạn thành thật với bản thân mình và xác định được bạn là ai. Sự thật bạn cần nói ra là gì?
Việc gánh vác gánh nặng này đã dạy tôi điều gì về bản thân?
Tôi nghĩ điều này có thể giải thích được, nhưng lấy bản thân mình làm ví dụ, khi gánh vác gánh nặng này, tôi nhận ra sự căng thẳng và oán giận đã tích tụ trong cuộc sống của tôi. Tôi cũng nhận ra rằng tôi không chắc mình sẽ là ai nếu nó không tồn tại. Quan trọng hơn, tôi nhận ra rằng có những thứ trong va-li mà tôi thực sự muốn giữ lại và tích hợp vào cách làm việc mới của mình, vì vậy, theo cách nào đó, thì gánh nặng không hoàn toàn xấu và cũng không hoàn toàn tốt.
Tôi thật sự muốn điều gì?
Tôi đã mất nhiều thập kỷ để trả lời câu hỏi này. Một số người từ khi trong bụng mẹ hiểu được vị trí và mong muốn của họ của họ trên thế giới này, nhưng đối với nhiều người, chúng ta thường có nhu cầu và mong muốn của người khác cũng bản thiết kế của chúng ta có những gì chúng ta nghĩ mình thật sự mong muốn. Nhưng nếu không có ai ở đó để xác thực hoặc làm vô hiệu những hy vọng và ước mơ của bạn, và đây chỉ còn là cuộc nói chuyện giữa bạn và tâm hồn bạn, thì đó sẽ là gì?
Tôi hy vọng điều này sẽ giúp ích một phần nào đó, bởi vì quá trình buông bỏ rất phức tạp, và đôi khi chúng ta chỉ cần những công cụ và câu hỏi phù hợp để giúp chúng ta đạt được điều đó.
———————————————————————-
Xin chân thành cảm ơn tác giả vì những chia sẻ vô cùng bổ ích!
- Nguồn: tinybuddha.com
- Người dịch: Nguyễn Thị Nhã Linh
- Khi chia sẻ cần phải trích dẫn nguồn là “Người dịch: Nguyễn Thị Nhã Linh – Nguồn iVolunteer Vietnam”
Shortlink: https://ivolunteer.vn/z/9622
Trong quá trình tổng hợp và chia sẻ thông tin, các tình nguyện viên/ cộng tác viên/ thành viên rất khó tránh khỏi thiếu sót. Rất mong được độc giả cảm thông và góp ý tích cực để giúp iVolunteer Vietnam ngày một hoàn thiện & phát triển.
iVolunteer Vietnam mạng xã hội chia sẻ, tổng hợp các thông tin cơ hội tình nguyện, học bổng, khoá học online hữu ích dành cho sinh viên & giới trẻ Việt Nam. Với các thông tin được cộng đồng chia sẻ, chúng mình thường KHÔNG có liên hệ trực tiếp với ban tổ chức hay đầu mối liên lạc của chương trình! Bạn vui lòng xem thêm thông tin tên đơn vị tổ chức chương trình (tìm qua facebook hoặc google) & nội dung chi tiết đính kèm, email/SĐT liên hệ (nếu có) ở link bài đăng trên fanpage và website https://ivolunteer.vn để tìm hiểu rõ hơn.
Lượt xem: 19