Kỹ Năng

Tại Sao Tôi Lại Ngừng Theo Đuổi Giấc Mơ Của Mình

“Chúng ta phải sẵn sàng từ bỏ cuộc sống mà ta tự sắp đặt để đổi lấy cuộc sống đang chờ đón chúng ta.” – Joseph Campbell

Tôi có thể nhớ từ rất lâu rồi, tôi từng đam mê âm nhạc vô cùng. Một trong những kỷ niệm đầu tiên của tôi là tua đi tua lại cái máy ghi âm trong khi nghe 45 vòng/ phút chương trình “Quý Bà Robinson’’ của’ Simon và Garfunkel. Tôi bắt đầu ca hát trước công chúng vào năm lớp ba, biểu diễn siêu hit “The Gambler” của Kenny Rogers. Tôi đã hát phiên bản acappella trong hội trường mặc dù tôi không biết một chút kỹ thuật ca hát nào.

Ở nhà, tôi nghiền ngẫm các bản thu và cuộn băng đĩa của ba (từ nhạc pop, nhạc hiệu chương trình, nhạc cổ điển, đến “những bài ca bất hủ”) và bắt đầu xây dựng bộ sưu tập của riêng mình khi mới 9 tuổi (Top 40 đầu thập niên 80 và hard rock). Để giải trí, tôi đã sáng tác một ít bài hát cho riêng mình và viết lời ca vào một cuốn sổ.

Sau nhiều lần nài nỉ, cuối cùng tôi cũng có được một cây đàn guitar vào năm 13 tuổi và bắt đầu học. Khi tôi khám phá ra nhóm nhạc The Beatles một năm hay gần trước đó, âm nhạc đã hoàn toàn trở thành nỗi ám ảnh với tôi. Tôi đã luyện tập không ngừng, trả tiền học phí bằng công việc tại một cửa hàng băng đĩa địa phương khi mới mười bốn tuổi (tôi luôn ở đó thường xuyên nên cuối cùng họ đã thuê tôi), và trong vòng vài năm tôi bắt đầu đặt những nỗ lực nghiêm túc đầu tiên của mình trong việc sáng tác.

Những thần tượng âm nhạc của tôi đã mang đến niềm vui, sự an ủi, xúc cảm mạnh mẽ và là nguồn cảm hứng trong suốt những năm tháng tuổi thiếu niên của tôi đến mức bản năng trong tôi thôi thúc phải học theo họ và khát khao mãnh liệt sở hữu sự nghiệp âm nhạc của riêng mình. Khi tôi biểu diễn cho bạn bè trong các hoạt động xã hội đã tạo ra rất nhiều sự chú ý tích cực khiến tôi thèm thuồng để đạt được thành công hơn thế nữa.

Đối với tôi, âm nhạc cũng là một cách làm dịu bớt những cảm giác bất an mà người trẻ thường hay gặp.

Ở trường đại học, tôi thường đi loanh quanh ký túc xá với cây đàn ghita của mình và tổ chức các buổi biểu diễn ca nhạc tự phát cho bất kỳ ai muốn nghe. Đó là một cách tuyệt vời để thử nghiệm chất liệu âm nhạc mới và kết nối cùng với những người khác, và hiếm có điều gì trong cuộc sống mang lại cho tôi nhiều niềm vui như ca hát và chơi đàn.

Tôi nhớ lại buổi biểu diễn ở quán cà phê tôi đã chơi trong khuôn viên trường đã nhận được phản hồi rất tích cực, đơn giản là bởi không có lời phàn nàn nào. Được khen ngợi cho một việc gì đó tôi thích làm là một niềm hạnh phúc không gì sánh bằng, vì vậy tôi đã tìm kiếm các cơ hội biểu diễn – cả trang trọng và bình dân – thậm chí là có tính bắt buộc hơn.

Ở đâu đó âm nhạc và giải trí không chỉ trở thành niềm đam mê của tôi mà còn là thứ khiến tôi cảm thấy đáng giá. Cây đàn guitar giống như một siêu năng lực – có nó, tôi trở nên tuyệt vời. Không có nó, tôi thật tầm thường.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi chuyển đến Nashville – thánh địa cho các nhạc sĩ ở mọi dòng nhạc – và lao đầu vào sân khấu âm nhạc. Tôi sống đạm bạc, làm bất cứ công việc hàng ngày nào tôi cần, và dành phần lớn năng lượng của mình cho việc sáng tác âm nhạc và cố gắng bắt đầu sự nghiệp.

Tôi đã viết các bài hát mới, biểu diễn tại các đêm hội nhạc sĩ trên khắp thị trấn, kết bạn và đôi khi chung sống với những người bạn có cùng chí hướng.

Tôi đã thu âm một bản demo ở phòng thu và bị bảy mươi lăm công ty thu âm khác nhau từ chối và ngó lơ. Nhưng đối với tôi, những lời từ chối này chỉ đơn giản là một phần của quá trình trả phí hội viên và khiến tôi cảm thấy có mối quan hệ ruột thịt thiêng liêng với các thần tượng của mình, tất cả đều phải chịu đựng những thử thách tương tự trên con đường đi đến thành công cuối cùng.

Tôi và những người bạn nhạc sĩ thân thiết nhất của tôi đã tự tạo ra một xã hội truyền sự ngưỡng mộ và cảm hứng cho nhau, giúp đỡ nhau vượt qua những mũi tên thách thức khi theo đuổi sự nghiệp trong một lĩnh vực nổi tiếng là khó khăn và hay thay đổi như ngành công nghiệp âm nhạc.

Một buổi sáng Chủ nhật, tôi nhận được cuộc gọi từ một DJ dẫn chương trình trên đài phát thanh địa phương yêu thích của tôi, Lightning 100. Cậu ấy hỏi tôi:“Anh định làm gì vào tối nay?”

Rõ ràng cậu ấy thích bản demo mà tôi đã gửi qua.

Trước sự ngạc nhiên của tôi, cùng ngày hôm đó tôi đang ở trên tầng 30 của Tháp L&C tại trung tâm thành phố Nashville với tầm nhìn sang-xịn-mịn ra thành phố để được phỏng vấn trên sóng trực tiếp. DJ đã chơi hai trong số ba bài hát trong bản demo của tôi qua phần phát sóng trong suốt chuyến thăm của tôi. Sau khi rời khỏi, tôi hào hứng hét lên trong ô tô và đi thẳng đến căn hộ của bạn thân tôi (họ đã nghe ở nhà) để sẻ chia sự phấn khích đến choáng ngợp này

Không có sự hậu thuẫn hay quan tâm của một công ty thu âm nào, cuối cùng tôi đã tự tài trợ, giám sát việc thu âm và sản xuất một full-album tại phòng thu trong khi làm việc toàn thời gian.

Sau khi album hoàn thành, tôi bắt đầu phát hành một hãng đĩa nhỏ của riêng mình và bỏ dở công việc hàng ngày để có thể tập trung toàn bộ thời gian làm việc hăng say để gây được tiếng vang. Tôi đã biến nó thành một công ty thu âm một thành viên (có người quản lý lẫn đại diện phòng vé để khởi động), làm việc bên ngoài phòng ngủ của tôi và gửi các bản sao CD tôi đã hoàn thành (đây là những năm 90) đến các đài phát thanh, báo chí và trường cao đẳng trên toàn quốc. Tôi theo dõi tình hình qua điện thoại (đây vẫn là thập niên 90) với hy vọng đảm bảo về việc khả năng phát sóng, nhận lời bình và hợp đồng biểu diễn.

Tôi đã liên hệ với hàng trăm trường cao đẳng và đại học — hầu hết ở bờ biển phía đông, nơi tập trung đông người nhất – để đặt tour diễn của mình

Tôi nảy ra ý tưởng thực hiện các hợp đồng biểu diễn có tính nhân văn nhiều nhất có thể tại các trường học lớn và nhỏ, tự lái xe đi từ trường này sang trường khác để bán đĩa CD và lập danh sách thư gửi trên đường đi. Điều này sẽ cho phép tôi kiếm sống bằng những gì tôi yêu thích, với hy vọng được tiếp xúc nhiều hơn, lập nên cộng đồng người hâm mộ và cuối cùng là tạo dựng một sự nghiệp chân chính với tư cách là một nhạc sĩ/ nghệ sĩ biểu diễn.

Đó là khoảng thời gian vô cùng thú vị, nhưng cũng căng thẳng và khốc liệt. Tôi đã có một vài buổi phát sóng trên các đài phát thanh khắp cả nước và nhận được một số nhận xét về CD, nhưng không nhiều. Tôi nợ nần chồng chất, ám ảnh công việc và đặt mọi thứ lên hàng đầu để biến ước mơ của mình thành hiện thực. Về mặt thực tế, tôi thấy rằng dù đĩa CD có thu hút được sự chú ý hay không, tôi cũng sẽ ra đường ở hay ít nhất cũng bị vỡ nợ

Sau nhiều tháng không ngừng dõi theo 182 trường học đã cho tôi một tín hiệu đèn xanh để gửi những bài quảng bá, mọi thứ ngày càng ảm đạm. Các đầu mối liên hệ của tôi thường xuyên bị đổi chủ (thường là sinh viên làm không công), và các mối làm ăn đầy hứa hẹn đã tan thành mây khói.

Khi tất cả đã xong, tôi chấm dứt bằng một buổi biểu diễn đơn và duy nhất để trình diễn cho tất cả thấy những nỗ lực của tôi. Chỉ một thôi. Đây sẽ là phạm vi cho “chuyến lưu diễn” của tôi.

Điều tôi không lường trước được ngoài kết quả ảm đạm là chi phí mà tôi sẽ phải gánh chịu. Tôi đã kiệt sức về mọi mặt có thể tưởng tượng được: thể chất, tài chính, tình cảm, sức sáng tạo. Tuy nhiên, quan trọng nhất là tổn hại đến tinh thần của tôi. Tôi đã tin rằng chỉ cần tôi làm việc đủ chăm chỉ thì tôi sẽ thành công, ít nhất là ở một mức độ khiêm tốn nào đó. Những kết quả này lại cho thấy khác.

Tôi không bao giờ mong điều đó. Bất kể bao lời từ chối tôi từng nhận được tôi vẫn sẽ không ngừng cố gắng, vì đây là điều duy nhất tôi muốn làm trong đời. Nhưng bây giờ có vẻ như tôi không còn lựa chọn nào khác. Tôi gần như không thể ra khỏi giường được nữa.

Tôi sớm biết rằng mặc dù tôi đã tuân thủ một cách nghiêm túc phần tiền thuê nhà của mình, nhưng người bạn cùng nhà có vẻ đã không trả tiền cho chủ nhà! Tôi nhận thông báo chúng tôi đã vi phạm nhiều tháng và có thể phải đối mặt với việc bị đuổi ra khỏi nhà bất cứ lúc nào. Tôi cần tìm một nơi ở mới. Và một công việc mới. Tất cả những điều đó sẽ là một điều phiền toái nhưng đều có thể làm được, nếu tôi vẫn sống như một con người bình thường. Than ôi, tôi đã nhầm. Tôi là một kẻ thất bại.

Trong một cuộc điện thoại với mẹ tôi, bà ấy nói “Tại sao con không về nhà?”

Có lẽ minh chứng lớn nhất cho tâm trạng tuyệt vọng của tôi, đó là tôi không thể nghĩ ra một lựa chọn nào tốt hơn. Tôi trở về ngôi nhà thuở bé của mình – mà đối với tôi, là sự nhân nhượng cuối cùng cho thất bại của mình.

Tôi đã hoàn toàn lạc lối, mất phương hướng, mục đích và hướng đi của mình. Một phần lớn giá trị bản thân đã trói buộc với thành công của tôi – cả về mặt nghệ thuật và thương mại – với tư cách là một nhạc sĩ. Tôi đã định rõ bản thân mình bằng thân phận này và cả sự theo đuổi. Tôi là gì, tôi là ai, nếu không có nó?

Mặc dù đã đấu tranh rất nhiều với việc chấp nhận nó, nhưng tôi thấy rằng mình không còn chút năng lượng nào để đầu tư cho ước mơ của mình nữa. Nhiệm vụ trước mắt là thoát khỏi tình trạng chán nản này. Và nợ nần.

Phải mất vài năm trước khi bản thân tôi thôi thúc muốn hòa nhập lại với cuộc sống thể hiện lại đúng bản chất lạc quan của tôi. Thậm chí sau đó, mong muốn tiếp tục theo đuổi sự nghiệp âm nhạc cũng không còn. Nhưng một khi tôi bắt đầu lấy lại được sự ổn định trong cảm xúc và tài chính (một công việc văn phòng nhàm chán đã giúp ích rất nhiều bởi nguyên do này), tôi đã bắt đầu những hướng đi mới. Tôi đăng ký tham gia một vài lớp học văn hóa cho người lớn, trong đó có một lớp học diễn xuất khá vui và đưa tôi đến thử sức mình ở một vài nhà hát cộng đồng.

Đi leo núi là yếu tố then chốt giúp tôi hồi phục sức khỏe, vì vậy tôi đã tham gia Chương Thung lũng Delaware của Câu lạc bộ Núi Appalachian và bắt đầu đi theo các nhóm bạn khác thay vì chỉ ra ngoài thiên nhiên một mình. Điều này giúp tôi được mời tham gia chuyến du lịch ba lô đầu tiên, chuyến đi có thể chứng minh sự thay đổi cuộc sống và khơi dậy tình yêu thiên nhiên, thậm chí còn lớn hơn.

Tôi cảm thấy tốt hơn và cuối cùng đã lấy lại cảm giác của bản thân, tôi chuyển đến California và đi khám phá nhiều hơn, cả bên trong lẫn bên ngoài.

Trong hơn hai mươi năm kể từ đó, tôi đã làm những điều mà tôi chưa bao giờ tưởng tượng là mình sẽ làm, tôi mở rộng danh sách sở thích và kinh nghiệm sống của chính mình theo những cách mà chắc chắn tôi sẽ hoàn toàn ngạc nhiên với bản thân lúc còn trẻ. Tôi cũng đã gặp một người bạn đời tuyệt vời và kết hôn với nhau.

Nói cách khác: Tôi đã tự tạo nên cuộc sống cho riêng mình và trở thành một người hạnh phúc hơn, mặc dù chưa bao giờ thực hiện được ước mơ trở thành một nhạc sĩ chuyên nghiệp, cũng như chưa đạt được bất kỳ thành công đáng chú ý nào trong sự nghiệp ở một số lĩnh vực khác.

Mặc dù tôi đã từ bỏ việc theo đuổi âm nhạc như một kế sinh nhai, nhưng tôi vẫn chưa bao giờ ngừng yêu âm nhạc.

Trong những năm qua, tôi đã biểu diễn ở nhiều nơi khác nhau, đôi khi được trả tiền nhưng thường chỉ vì tình yêu tôi dành cho nó thôi.

Tôi đã chia sẻ niềm đam mê âm nhạc của mình với rất nhiều sinh viên chơi ghi ta, chơi cho các bệnh nhân trong bệnh viện với tư cách là một tình nguyện viên âm nhạc, là một khán giả nhiệt tình trong các buổi hòa nhạc nhỏ và người hâm mộ của nhiều nghệ sĩ và phong cách hơn, tiếp tục phát triển kỹ năng của bản thân về ghi ta và thậm chí bắt đầu tham gia các lớp học piano cổ điển .

Tôi sẽ không bao giờ ngừng yêu âm nhạc. Sự khác biệt đó là cuối cùng tôi đã học được cách yêu bản thân, bất kể thành công nào bên ngoài thế giới của ngành kinh doanh âm nhạc hay sự thiếu thốn của nó.

Tất cả chúng ta, ở những mức độ khác nhau, đều tìm kiếm sự chấp thuận từ bên ngoài, sự đánh giá cao, sự công nhận và xác nhận từ những người khác, và có thể cảm thấy vui mừng trong giây lát khi nhận được những điều này. Tuy nhiên, việc phụ thuộc vào chúng (chưa kể đến việc nghiện!) là một công thức dẫn đến bất hạnh dai dẳng.

Đức Phật dạy rằng mọi đau khổ của chúng ta đều bắt nguồn từ sự dính mắc. Mặc dù con người mong muốn mọi thứ là điều hoàn toàn bình thường, nhưng ham muốn của chúng ta là vô tận và không bao giờ thỏa mãn được lâu.

Nếu chúng ta làm cho hạnh phúc của riêng mình hoặc cảm giác giá trị của bản thân phụ thuộc vào mọi thứ đang diễn ra theo một cách nhất định, thì chúng ta đang ký tên mình vào tờ giấy của nỗi khốn khổ. Chúng ta càng bám chặt vào quan niệm của mình về những gì nên có, thì dường như, khổ càng nhiều vết thương càng sâu.

Tin tốt theo như tôi được biết, cuộc sống rộng lớn đến mức nó không cần phải tuân theo những ý tưởng ít ỏi của chúng ta về những gì có thể khiến chúng ta hài lòng, hạnh phúc hoặc thỏa mãn. Nó đủ lớn để chứa đựng những thất vọng nặng nề nhất của chúng ta và vẫn đủ chỗ để chúng ta trải nghiệm cuộc sống ý nghĩa và hài lòng, thường là những điều chúng ta không bao giờ mong đợi và cũng không thể lường trước được.

Bản thân tôi ở tuổi đôi mươi có lẽ sẽ không tin vào điều đó, nhưng dù sao thì tôi vẫn gửi đến anh ấy với tất cả yêu thương xuyên qua thời không: Ta có thể hạnh phúc và sống một cuộc sống viên mãn ngay cả khi ước mơ lớn nhất không thành hiện thực. Đợi em nhé! Em yêu anh.

———————————————————————–

Xin chân thành cảm ơn tác giả vì những chia sẻ vô cùng bổ ích!

  • Nguồn: tinybuddha.com
  • Người dịch: Lê Quỳnh Anh
  • Khi chia sẻ cần phải trích dẫn nguồn là “Người dịch: Lê Quỳnh Anh – Nguồn iVolunteer Vietnam’’

Shortlink: https://ivolunteer.vn/z/9756

Trong quá trình tổng hợp và chia sẻ thông tin, các tình nguyện viên/ cộng tác viên/ thành viên rất khó tránh khỏi thiếu sót. Rất mong được độc giả cảm thông và góp ý tích cực để giúp iVolunteer Vietnam ngày một hoàn thiện & phát triển.

BÀI VIẾT HAY ĐỪNG BỎ LỠ