“ Hãy cố gắng hết sức và bạn sẽ ổn với điều đó ” ~Ursula Wharton
Vào một buổi tối muộn, tôi đang làm nốt một số công việc thì nhận được tin nhắn từ Alex, người hàng xóm của tôi. Anh ấy nói rằng anh ấy đang vội vã chạy đến thì thấy, “Chris đang cố gắng tự sát. Hãy ngăn cô ấy lại. ”
Tôi hốt hoảng đứng bật dậy khỏi ghế và làm rơi điện thoại xuống sàn nhà. Tôi chạy nhanh sang căn hộ của Chris, ngay bên nhà tôi cạnh tôi.
Rất may, cửa không khóa và dẫn đến phòng khách nơi Chris đang viết trên một mảnh giấy. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cô. Chris nhìn tôi, sợ hãi với đôi tay run rẩy, và nói, “Tôi không thể làm điều này nữa.”
Tim tôi đập mạnh như muốn vỡ tan cả lồng ngực. Tôi giữ giọng bình tĩnh bảo Chris nói chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô ấy chỉ khóc và tôi cũng khóc cùng cô ấy. Tôi đã cố gắng giữ cho Chris an toàn, không để cô ấy làm tổn thương chính mình. Mọi thứ đêm đó trở nên mờ mịt ngoại trừ nỗi sợ hãi mất đi người bạn của tôi.
Cuối cùng, xe cấp cứu mà Alex gọi đã đến và đưa Chris đến bệnh viện. Tôi đã trả lời các câu hỏi của nhân viên y tế về Chris và tiền sử sức khỏe tâm thần của cô ấy. Không ai hỏi tôi thêm điều gì, tôi nghĩ họ có lý do để không hỏi vì tôi không phải là người tự tử. Tôi sợ hãi, run rẩy và khóc. Tôi không quan trọng trong khoảnh khắc đó. Chỉ Chris. Sự an toàn của cô ấy rất quan trọng. Đó là ưu tiên số một của các nhân viên y tế, và đó cũng là ưu tiên của tôi lúc này.
Chris và tôi là bạn thân. Chúng tôi ăn uống, đi chơi, làm mọi thứ cùng nhau và sẽ luôn ở bên nhau dù có thế nào đi chăng nữa. Sau đêm xảy ra vụ tự tử, công việc, sức khỏe và hạnh phúc của tôi chẳng là gì so với những gì tôi nghĩ Chris cần.
Chris đang hẹn hò với Alex. Nhưng sau đêm đó, tôi bắt đầu nhìn thấy những điều chẳng lành.
Chris không muốn kết hôn hay có con, Alex đáp lại rằng “Vậy thì mối quan hệ này sẽ chẳng đi đến đâu cả.” Chris muốn dành thời gian đi du lịch và tìm hiểu thêm về bản thân. Alex nói, “Du lịch thì quá tốn kém”. Khi tôi hỏi riêng Chris xem cô ấy muốn gì, cô ấy sẽ nói “Nếu đó là điều tớ phải làm để ở bên anh ấy, thì đó tớ sẵn sàng.”
Phần lớn thời gian tôi chỉ tập trung vào các dự án công việc và chỉ những lúc rảnh rỗi, tôi mới ngồi nghe Chris tâm sự về chuyện tình cảm. Chris và tôi đã thức khuya để nói về những gì cô ấy ước mình có thể làm được. Cô ấy xin lời khuyên từ tôi, tôi chỉ biết nói những lời an ủi.
Không lâu sau, cô ấy đã chia tay với Alex. Chris cảm thấy “nhẹ nhõm.” Tôi sẵn sàng giúp cô ấy chuẩn bị cho những buổi hẹn hò với người khác và nghe cô ấy so sánh ngày tháng với Alex.
Chris bắt chước lời nói của Alex, “Anh ấy là người duy nhất đủ kiên nhẫn để đối phó với sức khỏe tâm thần của tôi.” Tôi chứng kiến cảnh họ quay lại với nhau khi Chris trở nên căng thẳng và đau khổ hơn. Tôi đã để những lo lắng của cô ấy chuyển sang tôi, nhưng tôi vẫn ổn.
Nhiều tháng trôi qua, và tôi bị mất ngủ do căng thẳng hoảng loạn. Tôi đổ lỗi cho tất cả là do công việc nên tôi đã cắt giảm công việc, điều đó khiến tôi bị tụt lại phía sau. Những bộ phim, bài hát yêu thích không còn hứng thú nữa bởi tôi quá lo cho Chris, tôi sợ cô ấy lại tự làm tổn thương chính mình lần nữa.
Điều duy nhất quan trọng là giữ cho Chris được an toàn. Nó trở thành một nỗi ám ảnh, và tôi đã đặt những kỳ vọng không thực tế vào bản thân mình.
Sau đó, tôi bước vào khu chung cư và thấy một người hàng xóm khác, Charlie, ở thang máy. Chúng tôi không biết rõ về nhau, nhưng luôn thân thiện và cởi mở. Tôi hỏi han anh ấy nhưng anh ấy chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại trả lời những câu ngắn gọn.
Tôi quyết định đi cầu thang bộ. Mỗi bước đi tôi cảm thấy khó thở, tim đập mạnh hơn bao giờ hết, tôi gần như ngất đi. Tôi cảm thấy sợ hãi với cảm giác lạ lẫm này và chợt nhớ rằng có một văn phòng cố vấn gần đó.
Tôi chạy đến gặp một nhân viên ở đấy, nói rằng mình đang gặp khủng hoảng. “Không, tôi ổn! Tôi chỉ hơi sợ. Tôi đã nói hết nỗi sợ hãi và suy nghĩ của mình anh ấy. Tôi nói cả về tình hình của Chris và tôi cảm thấy như thế nào khi tôi đã trải qua một thời gian dài lo lắng cho cô ấy .
“Tôi không hiểu tại sao hành động của Charlie lại khiến tôi cảm thấy thế này. Có lẽ họ đang bận rộn với công việc trên điện thoại. Tại sao việc làm đó lại khiến tôi rơi vào cảm giác choáng váng? ” Tôi nghẹn ngào giữa những tiếng nức nở.
Anh nhân viên tư vấn nhìn tôi và trả lời một cách nghiêm túc nhưng ngọt ngào: “Vì chỉ cần một giọt nước làm tràn ly”. Tôi ngừng khóc và hít một hơi thật sâu suy nghĩ về câu nói. Anh ấy nhận thấy sự thay đổi trong suy nghĩ của tôi và hỏi, “Em đang nghĩ gì vậy?”
Tôi suy nghĩ thêm một lúc nữa và nhận ra anh ấy đề nghị tôi một thứ mà tôi không biết là tôi muốn hay cần: xác nhận. Phải thừa nhận rằng những gì phải trải qua trong đêm cố gắng tự tử đã ảnh hưởng đến tôi. Sau đó, tôi nhận ra rằng một cuộc gặp gỡ kéo dài năm mươi phút với một người không quen biết đã khiến tôi cảm thấy được yêu thương và quan tâm hơn cả gần 1 năm tôi ở cùng người bạn thân của mình
Sau đó, tôi đã chuyển đi. Không phải để rời xa cô ấy mà là để tìm ra những gì tôi cần làm để giúp chữa lành những tổn thương mà tôi đã phải chịu đựng.
Tôi chuyển về nhà, tất nhiên là có sự cho phép của gia đình tôi. Một nơi thân thuộc đã cho tôi tình yêu thương, cái mà tôi không nhận ra là mình thiếu thốn. Tôi cảm thấy an toàn.
Tôi đã xây dựng một thời gian biết cho bản thân, ngủ đều đặn, trở lại tập thể dục, ăn uống lành mạnh hơn và đặc biệt là viết nhật ký. Gia đình tôi có thể ở đó khi tôi cần, và tôi ở đó khi họ cần.
Hôm nay, Chris vẫn liên hệ với tôi để xin lời khuyên mà cô ấy tiếp tục phớt lờ, nhưng tôi vẫn ở đó vì cô ấy. Chúng tôi đã lập ranh giới tốt hơn và trở lại tình bạn tốt đẹp hơn. Dành thời gian chăm sóc bản thân cho phép tôi thấy mình không còn đủ khả năng để lo lắng cho cô ấy nhiều như trước.
Phần khó nhất khi giúp đỡ mọi người là những kỳ vọng từ bản thân bạn và những người bạn giúp đỡ. Việc tôi cần làm là ngăn Chris cảm thấy muốn tự tử. Tôi nghĩ mục đích của mình là giúp cô ấy, nhưng thực sự tôi muốn chữa khỏi bệnh cho cô ấy.
Tôi muốn chữa cho Chris những vấn đề của cô ấy, nhưng tôi không thể và tôi đã nghĩ mình thất bại. Khi Chris nhận ra tôi là người giúp đỡ, cô ấy đã tìm đến tôi để được chữa khỏi. Cô ấy muốn tôi gỡ bỏ những vấn đề của cô ấy hoặc đưa ra lời khuyên hơn là dành thời gian để chăm sóc bản thân.
Những người trải qua tình trạng đồng phụ thuộc có kỳ vọng rằng bạn sẽ luôn ở đó bất cứ khi nào họ với một phương pháp chữa trị luôn sẵn sàng. Cả hai kỳ vọng này đều khiến tôi thất vọng lớn.
Thời gian vừa qua đã dạy tôi rằng chúng ta có thể và nên giúp đỡ người khác, nhưng không thể làm như vậy nếu chúng ta không chăm sóc bản thân. Chúng ta không thể mạo hiểm sức khỏe và hạnh phúc của chính mình, rồi sẽ có lúc bản thân quá sức và kiệt sức đến mức không còn nhận ra mình là ai. Tôi đã chọn bỏ qua các triệu chứng của mình vì tôi nghĩ vấn đề của tôi là nhỏ so với của Chris. Tôi đã tự làm tổn thương bản thân
Bạn xứng đáng được giúp đỡ và dành thời gian để chăm sóc cho bản thân. Những gì bạn trải qua đều quan trọng, bất kể bạn nghĩ vấn đề của mình lớn hay nhỏ. Bạn cũng quan trọng như bất kỳ ai khác.
Vậy nên, hãy dành cho mình những giây phút để thư giãn và nghỉ ngơi.
——————————–
Xin cảm ơn những chia sẻ vô cùng bổ ích của tác giả!
- Bài viết gốc: www.indeed.com
- Người dịch: Tạ Hoàng Tuấn Hưng
- Khi chia sẻ cần phải trích dẫn nguồn là “ Người dịch: Tạ Hoàng Tuấn Hưng – Nguồn iVolunteer Vietnam ”
Shortlink: https://ivolunteer.vn/z/10558
Trong quá trình tổng hợp và chia sẻ thông tin, các tình nguyện viên/ cộng tác viên/ thành viên rất khó tránh khỏi thiếu sót. Rất mong được độc giả cảm thông và góp ý tích cực để giúp iVolunteer Vietnam ngày một hoàn thiện & phát triển.
iVolunteer Vietnam mạng xã hội chia sẻ, tổng hợp các thông tin cơ hội tình nguyện, học bổng, khoá học online hữu ích dành cho sinh viên & giới trẻ Việt Nam. Với các thông tin được cộng đồng chia sẻ, chúng mình thường KHÔNG có liên hệ trực tiếp với ban tổ chức hay đầu mối liên lạc của chương trình! Bạn vui lòng xem thêm thông tin tên đơn vị tổ chức chương trình (tìm qua facebook hoặc google) & nội dung chi tiết đính kèm, email/SĐT liên hệ (nếu có) ở link bài đăng trên fanpage và website https://ivolunteer.vn để tìm hiểu rõ hơn.
Lượt xem: 13