“Tôi sẽ tranh luận rằng không có gì mang lại ý nghĩa cho cuộc sống hơn việc nhận ra rằng mỗi khoảnh khắc đều là một món quà quý giá và mong manh.” ~ Steven Pinker
Anh ta bị văng ra giữa đường. Các nhân viên y tế vẫn chưa đến. Đó là cảnh chúng tôi gặp khi trên đường đi gặp một số người bạn.
Trong bữa tối, họ kể lại câu chuyện bi thảm của đứa con trai hai mươi mấy tuổi của người hàng xóm, người gần đây đã thiệt mạng trong một vụ tai nạn xe máy.
Hai người khác mất mạng trong tích tắc trên một con đường ngoại ô gần đó.
Một người quen đã kể cho tôi nghe về vụ tai nạn đường bộ chết người của một thanh niên đang ghi dấu ấn trên thế giới và để lại rất nhiều điều để cống hiến cho thế giới.
Cha của bạn tôi đang chiến đấu vì cuộc sống của mình chống lại COVID.
Tất cả những điều này trong tuần qua.
Tôi biết bạn đang nghĩ gì. Điều này thật đáng buồn. Tôi biết. Nhưng đó là cuộc sống. Cuộc sống thật mong manh. Nó có thể kết thúc ngay lập tức. Tôi rút ra từ kinh nghiệm.
Cha mẹ tôi đang chăm sóc những đứa con nhỏ của chúng tôi trong khi chồng tôi và tôi đang có một chuyến đi do công ty tài trợ ở bên kia Đại Tây Dương. Chúng tôi rất vui mừng được bắt một chuyến bay sớm hơn cho chặng cuối cùng của chuyến trở về để chúng tôi có thể gây bất ngờ cho lũ trẻ khi chúng xuống xe buýt của trường.
Khi chúng tôi kéo cửa lên, nhà của chúng tôi yên lặng một cách kỳ lạ. Không có ai ở nhà. Chúng tôi bước vào và tìm thấy một ghi chú trên quầy, “Bridget, chúng tôi rất tiếc vì sự mất mát của bạn. Có thức ăn trong tủ lạnh. ”
Sự hoảng loạn xảy ra sau đó khi chúng tôi thực hiện những cuộc điện thoại điên cuồng mà không được trả lời. Chuyện quái gì đã xảy ra vậy? Những đứa trẻ của chúng ta đang ở đâu!? Cuối cùng, chuông điện thoại vang lên. “Bridget, bố đã chết.”
Nếu bạn giống như tôi, bạn có thể không dành thời gian nghĩ về cái chết của mình. Nó không thoải mái. Tuy nhiên, đó là một điều chắc chắn trong cuộc sống này. Điều đó, cùng với sự lựa chọn của chúng tôi về cách chúng tôi hiển thị và điều hướng mỗi ngày.
Khi ngẫm lại những năm tháng kể từ khi bố tôi mất, tôi nghĩ về tất cả những cột mốc đã bỏ lỡ đã đánh dấu cuộc đời của các con tôi, cả lớn và nhỏ. Từ những khoảnh khắc vui vẻ, hàng ngày đến những lễ kỷ niệm không thể bỏ lỡ. Năm nay đặc biệt là buồn vui lẫn lộn. Nó đánh dấu sự tốt nghiệp trung học và bắt đầu đại học của đứa con út của tôi; Một cột mốc quan trọng khác mà chúng tôi sẽ kỷ niệm mà không có ông ấy, và điều đó khiến tôi rất buồn.
Nhưng ông ấy đã ở bên chúng tôi, ở trong tim chúng tôi trong suốt chặng đường. Đôi khi tôi nghe thấy giọng nói của ông ấy. Đôi khi tôi cảm nhận được ông ấy đang xung quanh nhà tôi. Tôi vẫn có thể cảm nhận được những cái ôm ấm áp của ông ấy. Và nhìn thấy ánh mắt lấp lánh khi ông ấy thực sự nhìn thấy tôi.
Chúng tôi tiếp tục kể những câu chuyện. Để nhớ ông ấy với tư cách là một người cha và một người ông. Chúng tôi chia sẻ những tính cách ngốc nghếch của ông ấy, chẳng hạn như tình yêu của ông với bơ đậu phộng, rau diếp và bánh mì kẹp sốt mayonnaise. Tôi biết. Nhưng ông ấy yêu nó!
Đó là những điều nhỏ nhặt mà chúng ta thường nhớ về con người. Làm thế nào mà họ làm cho chúng tôi cảm thấy thư thế? Cho dù họ là bạn bè, gia đình, hay người lạ.
Gần đây, trước một lớp học mà tôi dạy, một học sinh lao vào cửa và xông qua tôi. Không nhận phòng. Không xin chào. Cô ấy tiếp tục đi khi tôi yêu cầu cô ấy dừng lại. Cuối cùng cô ấy cũng quay lại với tôi và mọi chuyện đều tốt đẹp. Tuy nhiên, tôi có thể cảm thấy năng lượng điên cuồng đang rỉ ra từ cô ấy.
Tôi đã là cô ấy. Nhiều lần. Và tôi không muốn như vậy. Tôi có ý thức chọn cách sống không hối tiếc. Để ghi nhận những người tôi gặp bằng sự quan tâm và tử tế. Để nhận thức về năng lượng tôi đang bỏ ra ngoài kia.
Tôi không hoàn hảo. Tôi hay mắc sai lầm. Tôi làm tổn thương người khác. Nhưng tôi tiếp tục cố gắng và làm hết sức mình để đạt được, chu đáo trong các tương tác của mình và sửa đổi khi tôi chùn bước.
Khi tâm trí của chúng ta bị cuốn vào công việc, hóa đơn, trách nhiệm, danh sách việc cần làm, con cái, cháu gái, v.v., thật dễ dàng để trải qua các chuyển động của cuộc sống. Đôi khi các ngày trở thành thường lệ, và ngày này lại chuyển sang ngày khác. Chúng tôi có nhiều việc phải làm và rất ít thời gian để hoàn thành tất cả.
Có thể là một thách thức để làm im tiếng nói chuyện trong đầu chúng ta, nhìn vào người trước mặt chúng ta và nói, lắng nghe và tương tác với họ về những gì họ chú trọng đến. Thường là với những người xa lạ, và thậm chí hơn thế nữa, với những người thân yêu của chúng ta.
Họ là những người mà chúng tôi coi là đặc biệt. Họ hiểu tâm trạng của chúng tôi. Họ biết những thiếu sót của chúng tôi. Họ tha thứ cho chúng tôi hết lần này đến lần khác. Nhưng đó có phải là những gì chúng ta muốn?
Nếu bạn mất ngày hôm nay, bạn muốn những người thân thiết nhất với mình biết điều gì? Họ có biết bạn cảm thấy thế nào về họ không? Chúng có ý nghĩa như thế nào đối với bạn? Họ có hiểu họ quan trọng với bạn như thế nào không?
Nói vơi họ. Không để lại những gì chưa nói. Bạn không bao giờ biết liệu hôm nay có phải là ngày cuối cùng của bạn hay không.
______________________________________
Xin chân thành cảm ơn tác giả vì những chia sẻ vô cùng bổ ích!
- Theo: tinybuddha
- Người dịch: Nông Thị Yến
- Khi chia sẻ cần phải trích dẫn nguồn là: “Người dịch: Nông Thị Yến – Nguồn iVolunteer Vietnam”
Shortlink: https://ivolunteer.vn/z/10605
Trong quá trình tổng hợp và chia sẻ thông tin, các tình nguyện viên/ cộng tác viên/ thành viên rất khó tránh khỏi thiếu sót. Rất mong được độc giả cảm thông và góp ý tích cực để giúp iVolunteer Vietnam ngày một hoàn thiện & phát triển.
iVolunteer Vietnam mạng xã hội chia sẻ, tổng hợp các thông tin cơ hội tình nguyện, học bổng, khoá học online hữu ích dành cho sinh viên & giới trẻ Việt Nam. Với các thông tin được cộng đồng chia sẻ, chúng mình thường KHÔNG có liên hệ trực tiếp với ban tổ chức hay đầu mối liên lạc của chương trình! Bạn vui lòng xem thêm thông tin tên đơn vị tổ chức chương trình (tìm qua facebook hoặc google) & nội dung chi tiết đính kèm, email/SĐT liên hệ (nếu có) ở link bài đăng trên fanpage và website https://ivolunteer.vn để tìm hiểu rõ hơn.
Lượt xem: 19