“Vẫn còn đó những gì dường như là một bức tường im lặng không thể xuyên thủng xung quanh bạo lực, và tất cả chúng ta phải đóng một vai trò trong việc phá vỡ sự im lặng này.” ~ Reese Witherspoon
Hôm trước, anh trai tôi gửi cho tôi một số bức ảnh cũ hiếm hoi của gia đình tôi. Giữa những hình ảnh già dặn ấy, tôi tìm thấy hình ảnh một cô bé bảy tuổi, thật dễ thương! Cô ấy đang thắt hai bím tóc dài hòan hảo và nở một nụ cười. Ôi, nụ cười của cô gái đáng yêu này!
Ngoài ra còn có hình ảnh một người đàn ông ngồi xuống ghế sô pha, trên tay ôm một đứa bé, khoe khuôn mặt to tròn, phúc hậu. Người đàn ông trông yêu thương, tôn trọng và rất tốt ở bên cạnh. “Thật là một gia đình đẹp!” có lẽ bạn sẽ nói vậy.
Nhưng đối với tôi, những người sống với những câu chuyện đằng sau bức ảnh, đó là một cảm giác khác. Tất cả chúng ta đều biết rằng dường như không có gì là như vậy, nhưng chúng ta chọn tin vào vẻ bề ngoài. Tôi đoán sẽ dễ dàng hơn để tin vào những gì chúng ta thấy thay vì đi sâu hơn.
Tôi không mong nhận được những hình ảnh này trên điện thoại của mình, vì vậy khi tôi nhìn thấy hình ảnh của người đàn ông, tim tôi bắt đầu tự động đập nhanh, tay tôi đổ mồ hôi. Ông ấy đã qua đời từ lâu, nhưng cơ thể tôi vẫn tự động ghi nhớ đến bất cứ khi nào tôi nghe, nhìn thấy hoặc thậm chí tưởng tượng ông ấy đang ở gần.
Ông ấy thực sự không phải là một người tốt để có thể ở xung quanh, nhưng bạn đã thấy người này đến rồi, phải không? Tôi bắt mình nhìn chằm chằm vào bức ảnh của ông ấy cho đến khi cảm giác đó biến mất. Tôi không còn sợ ông ta nữa, nhưng tôi không thể không bị kích động. Đã lâu rồi tôi không thấy một hình ảnh của ông ấy.
Lần cuối cùng tôi nhìn thấy ông ấy, đó là trong một giấc mơ. Cách đây không lâu, hầu như đêm nào tôi cũng gặp ác mộng, ở đó ông ta sẽ đuổi theo tôi không ngừng, và tôi chạy đi chạy lại cho đến khi tỉnh dậy. Tim tôi đập loạn xạ, tay tôi đổ mồ hôi.
Tôi phải đi ngủ với một ngọn đèn để có thể chìm vào giấc ngủ. Nhưng lần cuối cùng chúng ta nhìn thấy nhau, không có sợ hãi. Trong giấc mơ, tôi nhìn ông ấy, ông ấy nhìn tôi, và chỉ có thế. Tôi không bao giờ gặp lại ông ấy cho đến khi tôi nhận được những bức ảnh trên điện thoại của mình.
Những bức ảnh đó là hình ảnh mà mọi người từ bên ngoài đều tin là thật hay giả. Sau khi tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh của kẻ ngược đãi mình, tôi đã vuốt để xem bức ảnh của cô gái nhỏ. Tôi là cô ấy, và cô ấy là tôi.
Trong nhiều năm, tôi đã từ chối nhìn những bức ảnh cũ. Tôi cố tình giấu chúng trong ngăn kéo để khỏi phải nhìn vào và đối mặt với sự giả hình: Khuôn mặt vui vẻ, nụ cười hạnh phúc, vẻ ngoài hạnh phúc. Tôi càng buồn thì nụ cười càng phải hạnh phúc. Đó là những gì họ nói với tôi, bằng lời nói và hành động.
Lần đầu tiên ông ấy đánh tôi, tệ đến mức tôi bất tỉnh một chút; nhưng điều tôi nhớ nhất là cú sốc mà tôi cảm thấy. Tôi hoàn toàn bị sốc khi bàn tay to lớn của ông ta đập vào khuôn mặt nhỏ xíu của tôi và kéo tôi sang một căn phòng khác để đánh liên tục vào cơ thể gầy gò của tôi một cách thoải mái hơn.
Ông ta sẽ đánh tôi không ngừng nghỉ ở mọi nơi ông ta có thể, với một cơn thịnh nộ mà tôi chưa từng biết là có tồn tại. Tôi sẽ hét lên và hét lên và cố gắng làm cho ông ta dừng lại, nhưng không ai đến giúp tôi, mặc dù họ có thể. Họ vẫn ở trong bếp, có lẽ cũng sốc như tôi.
Ngày hôm sau khi tôi tỉnh dậy, họ nhận thấy tôi bị đột quỵ và thâm mắt. Không có lời xin lỗi, không có lời giải thích.
“Tất cả đều ổn.”
“Nói với mọi người rằng bạn đập mắt vào bàn” là lời nói dối mà tôi phải kể. Tôi là một cô gái tốt, vì vậy đó là những gì tôi đã làm. Tôi đến trường và nói dối bạn bè và giáo viên của tôi, và khi tôi về thăm gia đình, tôi lặp lại cùng một lời nói dối với mọi người. Mọi người đã cố gắng để nhìn vào mắt tôi, và những người bạn đồng trang lứa của tôi sẽ không chơi với tôi. Thật khó xem.
Cứ như vậy, tôi xấu xa, mọi chuyện là do lỗi của tôi, và kẻ bạo hành tôi đã tự do lộng hành và biến cuộc sống của tôi trở thành địa ngục trần gian trong suốt một thập kỷ. Điển hình: kẻ bạo hành cảm thấy như thể họ có thể tiếp tục vì không có hậu quả nào, và nạn nhân hoàn toàn bị cô lập, cảm thấy bất lực và xấu hổ vì điều gì đó mà ai đó đã làm với họ.
Khi tôi nhìn mình trong bức ảnh, tôi không thể không nghĩ: “Tại sao bạn lại làm tổn thương đứa trẻ này?”
Tôi đã tử tế, tôi đã tốt. Tôi là một cô gái rất tốt, bây giờ tôi biết điều đó. Tôi đã chăm sóc anh em của tôi, yêu thích học tập, tôi thật buồn cười! Tôi cũng rất sáng tạo và sẽ tổ chức toàn bộ một buổi biểu diễn để giúp bạn giải trí (hoặc khiến bạn chết mê chết mệt) trong năm phút nữa. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì bạn nói, nhưng tôi cũng là một đứa trẻ thông minh với ý thức công lý mạnh mẽ, điều này không giúp ích gì nhiều cho tôi trong thời thơ ấu, như bạn có thể tưởng tượng.
Tôi đã trải qua rất nhiều. Tôi đã trải qua rất nhiều điều nên tôi sẽ cần một cuốn sách để mô tả tất cả. Nhưng điều tồi tệ nhất, điều đau đớn nhất ngoài sự đau lòng, chính là sự im lặng. Bí mật. Nếu bạn đã từng bị bất kỳ hình thức lạm dụng nào, bạn chắc chắn biết tôi đang nói về điều gì. Việc lạm dụng diễn ra lặp đi lặp lại mà không ai lên tiếng. Thêm vào đó, chúng tôi giấu nó. Và chúng ta im lặng khi chúng ta lớn lên bởi vì đó là những gì chúng ta biết.
Thật khó để nói sự thật của bạn khi bạn đã giữ im lặng trong suốt cuộc đời mình, đặc biệt nếu mọi người xung quanh bạn đang làm điều tương tự. Hầu hết thời gian, cho đến khi bạn lên tiếng, cho đến khi bạn nói ra sự thật của mình, bạn sẽ nghĩ rằng bạn ở một mình, rằng bạn không ‘bình thường’. Thật không may, bạn vẫn bình thường. Bạn không phải là một ngoại lệ hiếm hoi.
Điều gì đã luôn xảy ra với bạn; mọi người chỉ đơn giản là không nói về nó. Và tôi sẽ rất thích nếu chúng tôi bắt đầu có nhiều cuộc trò chuyện hơn về điều này, để giúp đỡ các nạn nhân và gia đình của các nạn nhân cũng như quy trách nhiệm cho những kẻ lạm dụng.
Sự ngược đãi mà tôi phải chịu là do sự im lặng kéo dài, và sự kéo dài của sự im lặng này đã cản trở quá trình chữa bệnh của tôi trong nhiều năm. Chính nhờ những câu chuyện của người khác, tôi mới có thể bắt đầu chữa bệnh.
Nếu bạn đã trải qua chấn thương, tôi khuyến khích bạn kể câu chuyện của mình. Làm ơn, đừng hiểu sai ý tôi, tôi không bảo bạn phải công khai và nói với mọi người về mọi thứ nếu bạn không cảm thấy thoải mái khi làm điều đó, nhưng tôi muốn bạn khám phá ý tưởng chia sẻ câu chuyện về tổn thương của bạn với những người thân thiết với bạn.
Một điều gì đó kỳ diệu sẽ xảy ra khi bạn nói ra.
Mỗi lời bạn nói ra là một chút sức nặng giảm xuống. Và bạn càng chia sẻ, bạn càng cảm thấy nhẹ nhàng. Tôi biết điều đó thật đáng sợ, tôi biết bạn sợ phản ứng của mọi người, nhưng tôi hứa mọi người sẽ không nhìn bạn khác đi. Họ sẽ chỉ nhìn thấy bạn nhiều hơn, và đó là một điều tốt.
Tôi rất sợ hãi khi chia sẻ câu chuyện của mình với người bạn đời của mình, và tất cả những gì nó làm là củng cố mối quan hệ của chúng tôi. Bây giờ chúng tôi thực sự gặp nhau, và tôi không cảm thấy như mình đang che giấu điều gì đó nữa. Tôi cảm thấy tự do khi là tôi, và anh ấy càng yêu tôi nhiều hơn vì điều đó.
Bạn sẽ thấy rằng hầu hết mọi người sẽ ngưỡng mộ bạn vì con người bạn đã trở thành và hiểu tại sao bạn là như vậy hoặc làm mọi thứ theo cách bạn làm. Bạn cũng sẽ ngạc nhiên khi biết rằng một số người bạn của bạn cũng từng trải qua chấn thương tâm lý, và hai bạn sẽ có những trải nghiệm gắn kết tuyệt vời.
Đúng như những gì họ nói: “Sự thật sẽ giải thoát cho bạn.” Tôi tin rằng là vậy . Và tôi tin rằng nó cũng sẽ giúp giải phóng những người khác có cùng hoàn cảnh như bạn.
______________________________________
Xin chân thành cảm ơn tác giả vì những chia sẻ vô cùng bổ ích!
- Theo: tinybuddha
- Người dịch: Nông Thị Yến
- Khi chia sẻ cần phải trích dẫn nguồn là: “Người dịch: Nông Thị Yến – Nguồn iVolunteer Vietnam”
Shortlink: https://ivolunteer.vn/z/10610
Trong quá trình tổng hợp và chia sẻ thông tin, các tình nguyện viên/ cộng tác viên/ thành viên rất khó tránh khỏi thiếu sót. Rất mong được độc giả cảm thông và góp ý tích cực để giúp iVolunteer Vietnam ngày một hoàn thiện & phát triển.
iVolunteer Vietnam mạng xã hội chia sẻ, tổng hợp các thông tin cơ hội tình nguyện, học bổng, khoá học online hữu ích dành cho sinh viên & giới trẻ Việt Nam. Với các thông tin được cộng đồng chia sẻ, chúng mình thường KHÔNG có liên hệ trực tiếp với ban tổ chức hay đầu mối liên lạc của chương trình! Bạn vui lòng xem thêm thông tin tên đơn vị tổ chức chương trình (tìm qua facebook hoặc google) & nội dung chi tiết đính kèm, email/SĐT liên hệ (nếu có) ở link bài đăng trên fanpage và website https://ivolunteer.vn để tìm hiểu rõ hơn.
Lượt xem: 22