Astrid Alauda từng nói: “Vết sẹo mà bạn không thể nhìn thấy là vết sẹo khó chữa lành nhất.”
Vào một buổi sáng Chủ nhật lười biếng nằm dài trên giường, tôi nhấc điện thoại lên, lướt qua nguồn cấp dữ liệu tin tức của mình trên Facebook và quyết định tìm kiếm trên Google tên của bố mẹ tôi.
Tôi bị bố mẹ ghẻ lạnh và tôi không có kết nối với họ trong hơn 15 năm; tuy nhiên, trong lòng tôi sẽ luôn quan tâm đến họ.
Trước tiên, tôi đã tìm kiếm tên của mẹ tôi trên Google và tìm thấy các bài báo thông thường về các lớp học khiêu vũ của bà cũng như tên của bà trên các bảng thông báo của nhà thờ và cộng đồng. Từ những gì tôi có thể tìm thấy, có vẻ như bà ấy đang sống rất tốt.
Sau đó, tôi tiếp tục truy cập vào Google tên của cha tôi. Mục đầu tiên tôi xem qua là một cáo phó được đăng trên trang web của một doanh nghiệp cung cấp dịch vụ hỏa táng và mai táng. Tuy nhiên, thực tế không có cáo phó, chỉ có một số hình ảnh của một người đàn ông trẻ hơn tuổi và hồ sơ của một người đàn ông lớn hơn tuổi.
Đây có phải là cáo phó của bố tôi không? Điều này không thể được, phải không? Trong cú sốc, tôi tự thuyết phục mình rằng đó không phải là cáo phó của ông ấy nhưng tôi không thể nào loại bỏ được cảm giác day dứt đó.
Trong tháng trước, tôi có cảm giác rằng điều gì đó không ổn, một điều gì đó khủng khiếp đã xảy ra hoặc sắp xảy ra. Vào thời điểm đó, tôi cho rằng những cảm giác này là do căng thẳng trong công việc và đại dịch toàn cầu.
Khi tôi biết được cái chết của một trong những người cố vấn của tôi, người giống như một người cha đối với tôi, tôi đã gán những cảm xúc này cho trải nghiệm ấy. Có thể tôi đã sai?
Cuối buổi sáng hôm đó, tôi quyết định tìm kiếm tên của bố tôi trong phần cáo phó của tờ báo địa phương trực tuyến. Tên của ông ấy xuất hiện ngay lập tức và khiến tôi kinh hãi, đây là cách tôi biết về cái chết của ông ấy.
Tôi bị sốc khi đọc cáo phó. Anh ấy đã chết được một tháng thì tôi bắt đầu có những cảm giác dữ dội, bất an như thể một điều gì đó khủng khiếp đã xảy ra. Tất cả đều có ý nghĩa.
Tên đầy đủ của tôi mà tôi đã thay đổi hợp pháp vài năm trước, được nhắc đến trong cáo phó dưới tên những người thân còn sống của ông ấy, điều này nhanh chóng biến cảm giác bàng hoàng của tôi thành giận dữ. Gia đình tôi có nghĩ rằng tôi không quan tâm đến ông ấy không? Họ nghĩ rằng tôi không có quyền được biết về cái chết của ông ấy?
Tôi liên hệ với các thành viên trong nhóm hỗ trợ bị xa lánh của mình chỉ để biết rằng nhiều người đã phát hiện ra việc cha mẹ qua đời theo cách tương tự.
Nhiều năm trước đó, tôi đã lo sợ rằng tôi có thể phát hiện ra cha mẹ của mình thông qua Google; tuy nhiên, tôi đã gạt bỏ nỗi sợ hãi và buộc mình phải tin rằng một người nào đó trong gia đình sẽ nói với tôi nếu ai đó trong gia đình của tôi qua đời.
Trong những ngày và tuần sau đó, tôi tiếp tục sử dụng Google tìm kiếm tên bố tôi. Khi tôi đọc những lời tưởng nhớ được viết bởi bạn bè và các thành viên khác trong gia đình, tôi đã nhận ra rằng tôi không biết người mà họ đang miêu tả.
Ông được mô tả là một người “tôn giáo giản dị, là một người hàng xóm thân thiện, một người bạn tận tụy, một người đàn ông của gia đình và một người cha tuyệt vời”. Tuy nhiên, đối với tôi, ông ấy không phải là người như vậy và khi tôi tiếp tục đọc những lời tưởng nhớ, nỗi buồn và sự tức giận bao trùm lên tôi, tôi buộc phải suy ngẫm về mối quan hệ đau khổ giữa tôi với ông ấy.
Ở trường mẫu giáo, tôi nhớ ông ấy đã nói đi nói lại với tôi rằng: “Mày là một đứa ngu ngốc”. Và sau một chuyến thăm cha mình, ông ấy đã lặp lại những lời nói gây tổn thương của cha mình, “Con là đứa con hoang và con sẽ nhận một kết cục đáng buồn”.
Ông ấy tiếp tục lặp lại những lời này một cách thường xuyên. Mỗi sai lầm tôi mắc phải đều gặp phải những lời phán xét khắc nghiệt, chẳng hạn như “Con sẽ không bao giờ giỏi việc đó, con chỉ đang lãng phí thời gian của mình, con sẽ không bao giờ có được bất cứ thứ gì.”
Khi tôi thất bại, ông ấy đã xát muối vào mặt tôi và cho đến ngày nay thất bại là một trong những nỗi sợ hãi lớn nhất của tôi mặc dù tôi đã trở thành một nhà chuyên môn và học thuật có phần thành công.
Hết lần này đến lần khác, ông ấy nói với tôi:
“Việc chăm sóc cho con sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu con làm tốt việc học của mình.”
“Con không biết chữ, con là một kẻ du côn, kẻ ngu ngốc và con thật đáng xấu hổ.”
“Con sẽ không bao giờ làm được bất cứ thứ gì; con sẽ làm một công việc lương thấp với những kẻ hung dữ, ngu ngốc. ”
“Con béo, lười biếng, con không tập trung và còn đang lãng phí thời gian với cây đàn piano ngu ngốc đó; con sẽ không bao giờ làm được gì với cái búa đó. ”
Sau khi tôi chia tay mối tình đầu của mình, cha tôi nói với tôi, “Con mong đợi điều gì? Một người như con đương nhiên sẽ gặp vấn đề trong các mối quan hệ của họ, ba hoàn toàn mong đợi con cũng sẽ có những vấn đề nghiêm trọng trong hôn nhân của mình ”.
Khi tôi chuẩn bị chuyển đi học đại học, ông ấy nói với tôi, “Khi con thất nghiệp, đừng mong quay lại đây, chỉ cần tìm một công việc lương thấp và tự trang trải cuộc sống.”
Tôi đã mất nhiều năm để nhận ra rằng những nhận xét như thế này là lời nói lăng mạ!
Lạm dụng bằng lời nói có thể được ngụy trang dưới hình thức cha mẹ xúc phạm ép con trẻ phải làm tốt hơn, thúc đẩy bản thân trở nên cao hơn, giảm cân hoặc bước vào một lĩnh vực cụ thể. Nó có thể được ngụy trang như là quan tâm hoặc muốn thúc đẩy ai đó trở thành một phiên bản tốt hơn của chính họ. Bất kể động cơ của cha mẹ là gì, trên thực tế, những lời lăng mạ và hạ thấp vẫn là sự lạm dụng bằng lời nói và không có lời biện minh có thể thay đổi điều này.
Lạm dụng lời nói có thể gây ra những tác động tàn khốc đối với cuộc sống của trẻ và những tác động này có thể được cảm nhận rõ ràng khi trưởng thành.
Trong suốt thời thơ ấu và những năm tháng tuổi thiếu niên, những lời nhận xét lăng mạ của cha mẹ khiến tôi tin rằng không ai muốn tôi và tôi không đủ tốt với bất kỳ ai. Niềm tin mỏng manh này đã hạn chế khả năng kết bạn tình bạn của tôi. Kết quả là, phần lớn thời thơ ấu và tuổi thiếu niên của tôi đều trải qua trong sự cô đơn, chơi piano hoặc dành thời gian cho thú cưng của mình.
Tình bạn mà tôi hình thành thường chỉ mang tính phiến diện vì tôi rất dễ khiến mọi người lợi dụng tôi, vì tôi tin rằng tôi phải cho đi và cho đi để xứng đáng với họ.
Tôi cũng sợ thất bại hơn bất cứ điều gì khác và trở nên rất lo lắng trong bất kỳ môi trường nào mà tôi có thể thất bại. Điều này khiến tôi không muốn thử những điều mới và tôi chỉ tham gia vào những hoạt động mà tôi biết mình giỏi.
Mãi cho đến tuổi thiếu niên, tôi mới gặp được một người cố vấn, người không chỉ xem trọng công việc của tôi mà còn yêu thương tôi và nuôi dưỡng tôi như thể tôi là con gái ruột của ông ấy. Lần đầu tiên trong đời, tôi có một người lớn hỗ trợ tôi ngoài bà nội và ông ngoại, những người luôn tin tưởng và nhắc nhở tôi mỗi ngày về giá trị và khả năng của tôi.
Ông ấy nói với tôi rằng: “Con giỏi, con thông minh và có trí tuệ cao, con có khả năng làm bất cứ điều gì con đặt ra”,. Lúc đầu, tôi không tin ông ấy, nhưng theo thời gian, tôi dần dần nhìn thấy chính mình qua đôi mắt của ông ấy.
Ông ấy đã nói chuyện với tôi theo cách mà một bậc cha mẹ yêu thương sẽ nói. Khi tôi thất bại, ông ấy không chế giễu tôi; thay vào đó, ông ấy khuyến khích tôi suy ngẫm về những gì tôi đã học được từ thất bại và cách tôi có thể làm tốt hơn trong tương lai.
Ông ấy đã truyền cho tôi nền tảng sự tự tin, giúp tôi có đủ can đảm để nộp đơn vào trường đại học. Nếu không có mối quan hệ này, có lẽ tôi sẽ không có được ngày hôm nay bởi vì tôi sẽ không có đủ can đảm để thoát khỏi câu chuyện chửi bới bằng lời nói mà cha mẹ tôi đã dạy tôi tin, hoặc thách thức tôi.
Khi đọc những thông tin về cha tôi qua những lời tưởng nhớ từ những người biết ông, tôi tràn đầy cảm giác khao khát. Giá như bố tôi là người đàn ông được mô tả trong những lời tưởng nhớ đó thì chúng tôi đã có thể có một mối quan hệ tốt đẹp và tôi đã không phải đưa ra quyết định đau đớn là đẩy ông ấy ra khỏi cuộc đời mình.
Đồng thời, những cống hiến này buộc tôi phải chấp nhận rằng chúng ta có nhiều hình tượng đối với những người khác nhau. Đối với một số người, chúng ta là một người bạn tuyệt vời, một người hàng xóm tốt bụng, bậc phụ huynh yêu thương con cái, nhưng đối với những người khác, chúng ta có thể là một kẻ thô lỗ, một người coi thường bản thân và hay chửi mắng hoặc bỏ bê cha mẹ. Mỗi người trong chúng ta đều có quyền tưởng nhớ những người đã khuất khi họ đã trải qua và tôn vinh ký ức của họ khi chúng ta thấy phù hợp.
Nhiều năm sau khi cắt đứt cha mẹ ra khỏi cuộc đời mình, tôi đã âm thầm tha thứ cho họ về những tổn thương mà họ đã gây ra cho tôi và tôi cố gắng để vơi đi nỗi đau từ quá khứ. Tuy nhiên, đôi khi, tôi thấy mình tưởng tượng về mối quan hệ lành mạnh giữa người lớn với cha tôi sẽ như thế nào.
Tôi đã tưởng tượng ra những cuộc thảo luận triết học tôn trọng lẫn nhau, những chuyến đi bộ đường dài, những chuyến đi đến những nơi xa xôi, và quan trọng nhất không phải là một thất bại không thể cứu vãn mà là một người trưởng thành thành công đáng được yêu thương và chấp nhận.
Cuộc trò chuyện cuối cùng của tôi với cha tôi trước khi bà tôi qua đời là tích cực, điều này chỉ thúc đẩy những suy nghĩ này. Tuy nhiên, trong những tưởng tượng phù hợp này, tôi buộc phải chấp nhận cha mình sống đúng với con người của ông ấy và thừa nhận sự thật đau đớn rằng một số người không có khả năng trở thành người mà chúng ta cần họ trở thành.
Chúng ta có thể chọn cách cầu xin một mối quan hệ sẽ không bao giờ là như vậy, hoặc để con người trở thành một thứ mà họ không phải như vậy, hoặc chúng ta có thể chọn chấp nhận họ như hiện tại và chấp nhận bản thân mình bất chấp sự lạm dụng của họ. Nhưng điều này có nghĩa là chúng ta phải buông bỏ và chấp nhận rằng tương lai là thời gian mà chúng ta không bao giờ có thể có với nhau.
……………………………………………………………………………………………..
“Xin chân thành cảm ơn tác giả vì những chia sẻ vô cùng bổ ích.
- Theo: tinybuddha.com
- Người dịch: Cao Kỳ Duyên
- Khi chia sẻ cần phải trích dẫn nguồn là: “Người dịch: Cao Kỳ Duyên – Nguồn iVolunteer Vietnam”
Shortlink: https://ivolunteer.vn/z/8957
Trong quá trình tổng hợp và chia sẻ thông tin, các tình nguyện viên/ cộng tác viên/ thành viên rất khó tránh khỏi thiếu sót. Rất mong được độc giả cảm thông và góp ý tích cực để giúp iVolunteer Vietnam ngày một hoàn thiện & phát triển.
iVolunteer Vietnam mạng xã hội chia sẻ, tổng hợp các thông tin cơ hội tình nguyện, học bổng, khoá học online hữu ích dành cho sinh viên & giới trẻ Việt Nam. Với các thông tin được cộng đồng chia sẻ, chúng mình thường KHÔNG có liên hệ trực tiếp với ban tổ chức hay đầu mối liên lạc của chương trình! Bạn vui lòng xem thêm thông tin tên đơn vị tổ chức chương trình (tìm qua facebook hoặc google) & nội dung chi tiết đính kèm, email/SĐT liên hệ (nếu có) ở link bài đăng trên fanpage và website https://ivolunteer.vn để tìm hiểu rõ hơn.