Kỹ Năng

Niềm Vui Và Sức Mạnh Khi Nhận Ra Bản Thân Hơn Cả Công Việc Của Mình

“Tính xác thực là một tập hợp các lựa chọn mà chúng ta phải thực hiện hàng ngày. Đó là về sự lựa chọn để hiển thị và trở nên thực tế. Sự lựa chọn phải trung thực. Sự lựa chọn để cho con người thật của chúng ta được nhìn thấy.” theo Brené Brown

“Bạn muốn trở thành người như thế nào khi lớn lên?”

“Rất vui được gặp bạn. Công việc của bạn là gì?”

Đây là những câu hỏi mà chúng ta được hỏi trong suốt cuộc đời mình. Khi còn là những đứa trẻ, ai cũng hỏi về tương lai. Họ luôn hào hứng hỏi, “Bạn sẽ làm gì?” Ẩn ý trong câu hỏi này là:

“Bạn sẽ làm việc hiệu quả như thế nào trong xã hội? Bạn sẽ đóng góp được những gì? ”

Việc được hỏi những câu hỏi đó mọi lúc khi còn nhỏ đã biến chúng ta thành những người lớn hỏi người khác. Chúng ta đang ở trong cùng một chu kỳ và dường như không biết phải hỏi gì thay cho câu hỏi “Bạn là ai?”

Trong một thời gian dài, sự tập trung và cá tính của tôi bị trói buộc vào những gì tôi đã làm. Tôi sẽ nói với mọi người: “Tôi là một nhà làm phim.” Khi tôi còn trẻ, tôi biết mình muốn làm phim. Tôi thích kể chuyện. “Tôi muốn trở thành một đạo diễn phim!”

Khi tôi lớn lên và thực sự có công việc ở Hollywood, tôi nhận ra rằng hầu hết mọi người không phải là đạo diễn phim. Hầu hết mọi người thậm chí còn không phải là nhà làm phim. Họ làm việc trên phim. Có nhiều người làm một công việc giống nhau, nhưng chỉ một số ít người được công nhận hoặc có thể tự coi mình là nhà làm phim.

Mọi người sẽ hỏi: “Công việc của bạn là gì?”. Tôi đã cố gắng tìm cách giải thích rằng tôi là một trợ lý sản xuất, người đã làm việc cho các bộ phim. Về cơ bản, tôi là một thư ký được tôn vinh, một trợ lý riêng. Nhưng tôi không phải là một nhà làm phim.

Tôi đã làm việc trên các bộ phim của các nhà làm phim khác. Cá nhân tôi đã không làm bất kỳ tác phẩm nghệ thuật hay phim nào trong hơn sáu năm. Tôi quá bận rộn và mệt mỏi khi cố gắng làm việc trong ngành mà tôi muốn làm khi đó tôi đã quên mất bản thân mình.

Khi tôi không còn xác định được mình là một nhà làm phim, tôi đã vỡ mộng. Nếu tôi không phải thì tôi là gì? Mọi người luôn phấn khích khi tôi nói rằng tôi làm việc trên phim. Đôi mắt của họ sẽ sáng lên, và họ sẽ quấy rầy tôi bằng những câu hỏi về những người nổi tiếng mà tôi biết hoặc những bí mật bên trong.

Họ không bao giờ muốn biết tôi đã mất bao nhiêu giấc ngủ hay tôi đã bỏ lỡ bao nhiêu sự kiện cùng gia đình và bạn bè vì quyền lợi khoe khoang của Hollywood. Họ không muốn biết tôi hứng thú với cuộc sống hay tôi là ai. Họ chỉ muốn biết “những gì tôi đã làm.”

Sự bất mãn này ngày càng lớn. Tôi trở nên tức giận và tức giận hơn đối với toàn bộ ngành công nghiệp điện ảnh. Tôi cảm thấy mình đã được sử dụng. Vô giá trị. Thế giới không có gì khác ngoài cái tôi và tiền bạc. Tôi sẽ không bao giờ là họ trừ khi tôi bán mình và chơi trò chơi của họ.

Tôi không sẵn lòng chơi trò chơi, tìm cách đi cửa sau, keo kiệt bủn xỉn hoặc thẳng thừng tàn nhẫn. Tôi bắt đầu thấy rằng ngành công nghiệp này là vô hồn. Nghệ thuật và những câu chuyện được ra lệnh bởi các công ty muốn kiếm được nhiều tiền nhất có thể.

Những câu chuyện không được chọn vì giá trị và nhu cầu của chúng trên thế giới mà bằng cách nào sẽ kiếm được nhiều tiền nhất. Họ thu lợi từ những câu chuyện này và nhờ công sức và sự hy sinh của những người lao động dưới dây được coi là đồ dùng một lần.

Những người nổi tiếng kiếm được hàng triệu USD và tôi kiếm được mức lương tối thiểu, nhưng tôi không có điều kiện xa xỉ bằng việc đi máy bay miễn phí trở về nhà và một căn hộ cho bạn gái của mình. Tôi đã bị khiển trách vì từ chối làm việc vào ngày thứ bảy chỉ sau năm giờ nghỉ.

Từ từ, tôi bắt đầu tự hỏi liệu đây có phải là tôi không. Nếu điều này thực sự “hoạt động trong ngành công nghiệp điện ảnh”. Tôi. Và tôi cảm thấy tội lỗi! Tôi cảm thấy mình không được thừa nhận. Tôi đã làm việc trên những bộ phim lớn! Làm sao tôi có thể không hạnh phúc? Tôi đã “làm được”.

Tôi chỉ có thể đi lên từ đây. Tôi có thể trở thành Stephen Spielberg tiếp theo, Tarantino tiếp theo, Lucas tiếp theo? Sau đó, tôi làm việc cho một trong những kiểu người nổi tiếng này. Anh ấy chỉ là một con người. Anh ấy không phải là vị thần mà tôi đã nâng đỡ anh ấy trở thành. Anh ấy đã thiếu sót.

Chắc chắn, anh ấy có hứng thú với việc làm nghệ thuật, nhưng tôi phải trả giá. Tôi đã may mắn có tên trong các khoản tín dụng. Tôi không phải là một phần của thành viên vàng, các diễn viên và nhà sản xuất mới là người đóng phim “thực”.

Nếu tôi không muốn chơi trò chơi “Hollywood”, tôi có thể độc lập. Nhưng tôi cảm thấy tội lỗi khi tự gọi mình là nhà làm phim khi tôi đã không làm phim trong nhiều năm! Tôi thậm chí không có bất kỳ mong muốn nào để nghĩ ra một cái.

Tôi có những người bạn đang làm phim vào cuối tuần. Họ dành từng giây rảnh rỗi cho nó. Tất cả những gì tôi đã làm là ngủ. Sau đó, kéo bản thân đi ăn tối hoặc hẹn hò và giả vờ như tôi đã có một đời sống xã hội cho riêng mình trước khi phải quay lại làm việc. Tôi cảm thấy tội lỗi và sợ rằng nếu rời khỏi ngành tôi sẽ bị coi là một người thất bại.

Tôi sợ rằng tôi sẽ bị coi là yếu ớt hoặc mọi người sẽ nghĩ rằng tôi không thể làm gì. Tôi càng cảm thấy tức giận, tôi càng chuyển sang thói quen vô ích là nghe những lời khuyên từ Google. Không có gì hữu ích về hàng giờ trên nagbj xã hội Reddit và blog tự lực. Chúng đều trái ngược nhau.

Tuy nhiên, Googling đã dẫn đến một số bài báo với các dữ kiện thực tế. Đây là lúc tôi bắt đầu đọc về xu hướng xác định công việc của người Mỹ. Giá trị bản thân và bản sắc của chúng ta được gói gọn trong những gì chúng ta làm.

Chúng tôi nói những điều như “Tôi là một luật sư”; “Tôi là một nhà vật lý”; “Tôi là một giáo viên.” Chúng tôi không nói “Tôi hành nghề luật”. “Tôi học vật lý.”; “Tôi dạy học.” Chúng tôi đặt trọng tâm vào công việc chứ không phải cái tôi.

Tôi đã bắt đầu quá trình dài và tẻ nhạt tách bản thân tôi, cái tôi, khỏi nhà làm phim và hình ảnh người phụ nữ làm việc trên phim. Tôi nhận ra rằng tôi không thoải mái khi gọi mình là một nhà làm phim vì tôi không phải là một nhà làm phim.

Tôi đấu tranh để xác định chức danh của mình với người khác bởi vì tôi không thực sự tin rằng đó là con người của tôi. Tôi là một phụ nữ thích phim và truyện. Quan trọng hơn, tôi được tiếp thêm năng lượng bởi những câu chuyện.

Làm phim chỉ là một công việc. Khía cạnh nhiệt huyết dữ dội của ngành công nghiệp điện ảnh luôn luôn có ý nghĩa xấu với tôi. Bây giờ tôi biết tại sao. Tôi không phải là một công việc. Tôi không chỉ là công việc mà tôi làm.

Qua quá trình này, tôi dần dần chấp nhận rằng tôi không hài lòng với công việc mình đang làm. Có một sự khác biệt giữa công việc và cách tôi nhìn nhận bản thân mình trong cuộc sống. Tôi cần phải đi ra xa một chút và cho phép bản thân chữa lành những tổn hại mà tôi và ngành công nghiệp độc hại đã lây nhiễm vào tâm hồn.

Không chỉ ngành công nghiệp điện ảnh là độc hại. Mà còn văn hóa làm việc của người Mỹ. Chúng tôi đã tạo ra một môi trường mà công việc phải là niềm đam mê của chúng tôi. Khổng Tử nói: “Hãy chọn một công việc bạn yêu thích và bạn sẽ không bao giờ phải làm việc một ngày nào trong đời”. Tôi không đồng ý. Công việc là công việc.

Bạn có thể thích nó, nhưng miễn là bạn dành thời gian cho tiền, bạn đang tham gia vào một giao dịch kinh doanh và đó là công việc. Chỉ cần chấp nhận nó là công việc và chấp nhận rằng bạn có thể là một con người hoàn toàn khác bên ngoài công việc của bạn. Công việc của bạn chỉ là một mảnh nhỏ trong số những người trên đời.

Văn hóa làm việc của chúng tôi xoay quanh cụm từ “Chúng tôi giống như một gia đình”. Khuyến khích và gợi ý rằng các thành viên trong nhóm và đồng nghiệp của bạn là gia đình. Họ không phải vậy.

Bạn có thể hòa hợp với họ, làm bạn với họ, nhưng khi gán họ là gia đình, bạn sẽ có một áp lực phải cảm thấy trung thành và không để họ thất vọng. Các dự án của chúng tôi được điều khiển để được đưa ra đầu tiên và quan trọng nhất để hoạt động. Bất kỳ thời gian nào dành ra để làm điều gì đó cho bản thân hoặc gia đình thực tế của bạn đều bị coi là ích kỷ.

Một năm sau công việc đóng phim cuối cùng của tôi, tôi vẫn phải vật lộn để nhìn thấy mình bên ngoài những danh tính này. Bây giờ tôi đã đăng ký vào trường trung học và tôi muốn tự coi mình là một học sinh. Nhưng tôi thì không. Tôi là Dia. Tôi học thần thoại.

Đôi khi tôi là một người kể chuyện, nhưng danh hiệu đó không và không thể bao hàm toàn bộ và rộng lớn con người tôi.

Xác định bản thân bằng công việc của chúng ta giống như cố gắng lấp đầy một cái cốc vào đại dương. Đến một lúc nào đó, đại dương sẽ chế ngự cái cốc, và chúng ta sẽ bị ướt và cảm thấy tồi tệ về bản thân.

Lần tới khi bạn dự tiệc, sau đại dịch và bạn gặp một người mới, có thể đừng hỏi, “Bạn làm nghề gì?” Thay vào đó, hãy hỏi, “Bạn là ai?” Tạo không gian để gặp gỡ con người thực, toàn bộ; con người rộng lớn, sâu thẳm và đầy điều kỳ diệu đối với thế giới.

………………………………………………………….

Xin chân thành cảm ơn tác giả vì những chia sẻ vô cùng bổ ích.

  • Khi chia sẻ cần phải trích dẫn nguồn là “Người dịch: Cao Kỳ Duyên – Nguồn iVolunteer Vietnam”

Shortlink: https://ivolunteer.vn/z/9176

Trong quá trình tổng hợp và chia sẻ thông tin, các tình nguyện viên/ cộng tác viên/ thành viên rất khó tránh khỏi thiếu sót. Rất mong được độc giả cảm thông và góp ý tích cực để giúp iVolunteer Vietnam ngày một hoàn thiện & phát triển.

BÀI VIẾT HAY ĐỪNG BỎ LỠ